Lots of things going on at the moment, Phần 2: 2/9.

7h sáng ngủ 11h dậy. Ăn sáng đến 12h thấy trời man mát đầu ngao ngáo lại lên giường ngủ tiếp đến 3h rưỡi chiều. Thấy bao nhiêu người tag ảnh & tag mình vào các post và comment sến, máu sến nổi lên, mất 1 tiếng đi liên hệ lấy con lenovo bị bỏ rơi ở LKC hôm qua về chỉ để viết mấy dòng... sến.

Phần 2: 2/9.

Thực ra thì cái series này mình phải viết xong trong vòng 2 ngày kể từ bài đầu tiên (posted chủ nhật tuần trc). Đã plan sẵn mọi thứ từ trước rồi mà. Nhưng ở đời thì mấy ai theo được plan. Thứ 6 là làm 2/9, mà đã làm 2/9 thì phải rực rỡ =))

Thế là gần như ngày nào cũng thức đêm. Mà thức chủ yếu là vì log comm.

Nói thật mình yêu anh em log comm vl. Em yêu anh Hùng Fly vl. Mặc dù là cụm trưởng phải đi lo cho toàn bộ các công việc liên quan đến 2/9 của cụm nhưng anh vẫn dành thời gian đi làm log với em. Vẫn còn nhớ ngày hôm ấy đi mua đồ làm log quên cả thời gian về muộn không đến được meeting của team liaison gọi điện xin lỗi chị Bình xin chị cho em đến muộn một tí không ngờ response của chị là "không sao đâu em anh Hùng bảo chị là em đi làm log cho cụm rồi". Tự nhiên thấy cái lòng mình nó vô cùng ấm =)) Mình yêu bạn Đức vl. Người mà không nhiều người nhắc đến, đến cả anh Văn còn có lúc quên nhưng mình luôn nhớ vì tài improvise tìm đồ. Có những thứ như gậy lau nhà chổi bảo mình đi kiếm quanh hall thì chắc mình không làm được đâu, nhưng Đức bá đạo luôn làm được và làm rất tốt khiến anh em rất phục. Đang nói đến anh Văn, em cũng yêu anh Văn vl (nhưng chắc không bằng anh yêu Phương Anh đâu. haha). Lúc nào cần đi mua đồ anh cũng bảo đi được nhưng cuối cùng lại không đi vì đi làm, nhưng những lúc không cần đi mua đồ thì anh luôn support bọn em với 1300% khả năng. Bây giờ thì em cứ nhìn vào mặt anh là lại thấy nụ cười ấy (hơi creepy một chút sorry anh). Và lại nói đến Phương Anh, mình cũng yêu bạn vl. Con gái với nụ cười tỏa nắng mà lại thích đi làm log & táy máy với sơn =)) nói chung là cậu làm log thì không chỉ tớ mà các anh em team log đều có thêm tí "động lực" để làm việc. Một con người cũng không kém phần bá đạo mặc dù học business rất là busy (bizzy or whatever) nhưng vẫn thức đêm làm log với anh em. Thực sự đây cũng là 1 điểm chung của tất cả các anh em team log: mọi người đều rất bận với việc học đi làm chưa kể các việc khác của 2/9 như tập kịch, nhưng đến khi làm log thì ai cũng hết mình. Kể cả khi phải làm đến 2h đêm. Kết quả cuối cùng thì mình không dám nói đồ của mình làm đẹp hơn đồ các cụm hall khác vì mình không được xem các cụm hall khác diễn, nhưng về tinh thần thì team log của mình là bá đạo nhất. Cái gì cũng nhất. Cảm ơn mọi người rất nhiều.

Những lúc mình không làm log, mình lo đi diễn kịch. Thú thật kể từ sau vai mad scientist trong skit của CJ Orientation '13 thì đây là vai diễn thú vị nhất mình từng tham gia. Vẫn nhớ ngày đầu casting xóc lọ giả mà thật đến mức literally tê cmn tay chân. Rồi đến những lúc phải "chị ơi, có muốn chơi trò này với em không". Rồi tuần trước khi diễn, BCH disapprove vai diễn vì quá thô, chuyển sang vai mới với giấy vệ sinh, làm mấy trò như quấn giấy quanh người, ném giấy hay chơi trò rút giấy. Rồi đến đêm tổng duyệt cuối cùng chuyển sang múa với giấy & Proud of You =)) chưa kể phân đoạn nhảy bá đạo ban đầu nữa. Tất cả là nhờ công chị Tâm & anh Tùng roommate 2 người đã tạo ra những thằng điên, chị Trang Trần người đã tạo ra những bước nhảy cho những thằng điên và anh Hòa cùng team quay phim đã quay những thằng điên. Không quên được những thằng điên khác chứ, Nhật Minh, Khánh Bieber và anh Diệp Năng. 4 thằng điên là 4 mảnh đời khác nhau nhưng khi lên sân khấu điên cùng nhau nó hay lắm. Còn các anh em kịch Yunnan khác, bất kể là tập thể hình như anh em thể hình, nhảy như chị em nhảy, đánh nhau như anh em du côn hay yêu nhau như Xúc Xích với Thảo thì đều hay đều bá đạo và đều mang lại rất nhiều cảm xúc. Xem xong muốn khóc quá. Xem xong rồi bây giờ nghĩ đến nó vẫn thấy muốn khóc. Mà cái phần làm mình ám ảnh nhiều nhất lại là... soundtrack. Khi xem phim phần làm mình hay rúng động nhiều nhất là những phần mà soundtrack đưa phần đó lên một tầm cao mới. Ví dụ như cảnh cuối trong Inception với Time hay cảnh Rue chết trong The Hunger Games với Rue's Farewell (mới nhất là những phân đoạn có ý nghĩa như the meaning of life trong The Giver. phim này cực hay nhưng mới mình cũng chưa có thời gian tìm soundtrack). Kịch mình có Mình Yêu Nhau Đi & On My Own là ám ảnh nhất, một phần là do 2 bài nhảy chị Ánh choreograph quá bá đạo. Còn nhạc rùng rợn thì khỏi phải nói, rùng rợn vl.

In the end cụm mình không thắng nhưng trong lòng mình cụm luôn là số 1. Anh em luôn hết mình làm việc và hết mình yêu thương nhau. Như một gia đình ấy.

Update: Thành quả của bao ngày làm việc không biết mệt mỏi của Yunnan...



Ngoài gia đình Yunnan thì có 1 gia đình khác, lớn hơn. VNNTU, và cụ thể là team liaison.

Team bá đạo nhất của VNNTU.

Lần đầu tiên nghe quảng cáo về team cũng là buổi họp đầu tiên của cụm Yunnan chuẩn bị cho 2/9. Rất ấn tượng về phần hứa hẹn "sẽ được học những kĩ năng mà các team khác không được". Tối ấy, về đăng kí, chọn ngay team không một chút đắn đo. Không ngờ mới được có 1-2 tuần mà học được nhiều thứ như thế.

Học được cách thông cảm cho những khó khăn của mọi người khi tổ chức các event. Không thể appreciate những thứ này khi mình là người ngoài team chỉ tham gia, chỉ thấy fun mà không biết đằng sau mọi hoạt động mọi người "khổ sở" như thế nào. Nhất là vốn.

Còn khi đã tham gia team đứng sau tổ chức (nói là đứng sau tổ chức nhưng lần này còn làm nguyên sảnh LKC :)) thì học thêm bao nhiêu thứ kinh nghiệm. Bán áo thì không nặng nhọc lắm. Nó cũng giống hồi CJ Orientation '13, Open House khi mình try hard để quảng cáo CJ cho các potential juniors & parents. Vẫn là sáng tạo ra mấy câu lame lame đại loại kiểu "hôm nay ngày toàn dân đưa trẻ đến trường nên còn chữ trên áo mai qua ngày toàn dân đưa trẻ đến trường giáo viên lấy hết chữ đi dạy học sinh rồi trên áo không còn nữa nên các anh chị nhanh nhanh đăng kí nhé". Vui lắm và không nặng nhọc.

Nặng nhọc và stressful hơn là lo việc cater bus cho anh em ngoài NTU đến xem 2/9. Meeting đầu tiên của team thấy việc lo bus nó cũng hay hay giơ tay xung phong thử cho biết thể nào. Không biết rằng bao nhiêu khó khăn đang chờ trước mắt. Viết email gửi bên bus xin 1 cái bus to - okay easy done this before. Kéo giá xuống - holy shit. Mất một thread email 14 cái và 3 ngày từ thứ 2 đến thứ 4 vừa cố bargain theo chỉ dẫn của chị Bình và chị Thư, vừa thông báo cho 2 chị kết quả. Và kết quả là... không kéo xuống được. Chưa hết. Overwhelming response từ bên ngoài làm mình phải đặt thêm 1 xe con nữa. Thế là nguyên sáng thứ 5 điện thoại với đồng chí bus và update 2 chị về kết quả (rất may hôm đấy chỉ có lab mà lab 2 tiếng ngồi code tí Python trong chưa đến 30' là xong). Thay đổi xoành xoạch cả cái bus plan. Đến trưa vừa thưởng thức subway với tutorial group friends vừa làm nốt cuộc gọi cuối cùng thì xong. Cảm thấy satisfied job well done. Vẫn chưa hết. Tối thứ 6 event overtime. Diễn xong kịch Yunnan chạy ra sân khấu chào khán giả, chưa đầy 2 phút sau mình đã xong outfit change sẵn sàng tiếp tục công việc. Unlock điện thoại, đồng hồ báo 22:45. Crisis mode on - 15 phút nữa là bus đến mà show mới xong có 1 kịch!!! Ngay lập tức chị Bình gọi xuống và bắt đầu từ lúc đó là 120 phút của extreme anxiety & stress. Không muốn làm mọi người mất vui phải về sớm, còn mọi người muốn vui vẻ xem hết thì mình phải chịu waiting charges. Cũng từ lúc đó mình trở về vai trò của 1 thằng học việc, đứng nghe 2 chị negotiate đến hết tiền điện thoại để đảm bảo người muốn về sớm có bus để về sớm, người muốn ở lại cũng có bus để về. Đau lòng nhất là khi nghe chị Thư bảo bọn nó charge overtime bao nhiêu, chỉ muốn gô cổ chúng nó nhưng vẫn phải rất kiên nhẫn negotiate hạ giá. Mà mình đứng nghe đã thấy stress lắm rồi, không hiểu 2 chị nói chuyện trực tiếp thì sẽ stress như thế nào? Rồi nghe 2 chị xin lỗi mọi người vì nhiều delay mong mọi người thông cảm mà cũng thấy đau lắm.

Nhưng mà đến lúc ấy thì faith in humanity restored. Lượt đầu nghe chị Thư xin lỗi mọi người ngoài bus, ai cũng thông cảm, không những thông cảm mà còn khen kịch hay. Đấy là từ những người mới chỉ xem 1 vở kịch (chính là kịch của cụm Yunnan mình). Học tập chị Thư đến lượt 2, 3 xin lỗi những người mà mình dẫn lên bus và nhận được những response tương tự. Xong lên bus rồi chị Thư xin lỗi thêm 1 lần nữa và mọi người vẫn thông cảm, vui vẻ ra về (chưa kể lượt 3 bus còn đến muộn chả lẽ lại gô cổ chúng nó but anyways). Thấy lòng nó ấm lên một chút.

Với tư cách là người học việc liaison, em thấy rất vui vì được làm việc cùng những người như chị Bình và chị Thư. Em phục 2 chị lắm. Vào team làm việc khó, không nhiều recognition với exposure như các team khác nhưng những việc mình làm đều rất có ý nghĩa. Nhìn mọi người cười khi lên xe em muốn khóc lắm.

Nếu 2 chị đọc được bài này, 2 chị xem em viết thế này có vi phạm quy định gì của team mình không nhé.

Xong việc bus, chỉ còn việc cuối cùng là... chạy thẳng ra 24h tụ họp với anh em. Quá stress quá mệt mỏi và hơn nữa là khát, mình làm ngay 1 cốc bia. In one shot. Xong rồi cốc thứ 2, 3, law of diminishing marginal benefits bắt đầu có hiệu lực và đến phát thứ 4/5 mình bắt đầu thấy ngáo =)) nhưng vẫn tỉnh như sáo và ít nhất biết là mình say. Và thường trong lúc say người ta hay là chính mình và hay điên hơn. Chưa bao giờ ăn nhiều cánh gà như đêm qua. Cũng chưa bao giờ khoác vai chị Angola Phương Trang nghêu ngao I Knew You Were Trouble hay là Proud of You (chắc là off-key nặng nhưng không sao). Và vô cùng xin lỗi 1 đồng chí (sẽ không nêu tên) vì đã trở thành đối tượng của truth or dare (mặc dù chưa có actual physical contact nhưng vẫn rất xin lỗi). Chưa kể thức đến hơn 6h trong trạng thái nửa tỉnh nửa ngáo nghe mọi người kể chuyện đời và khóc cùng mọi người.

Chưa bao giờ mình thấy say đến như vậy, say cả thể chất lẫn tinh thần. Về đến 18B-7-191 là gần 7h sáng, không hiểu làm thế nào mà chân mình vẫn nhấc nổi về. Đặt mình xuống giường, vẫn còn tâm trạng tweet nhưng chưa kịp tweet xong anh Tùng mượn điện thoại gọi taxi ra sân bay. Và thế là thôi, ngủ. 11h dậy. Ăn sáng đến 12h thấy trời man mát đầu ngao ngáo lại lên giường ngủ tiếp đến 3h rưỡi chiều. Thấy bao nhiêu người tag ảnh & tag mình vào các post và comment sến, máu sến nổi lên, mất 1 tiếng đi liên hệ lấy con lenovo bị bỏ rơi ở LKC hôm qua về chỉ để viết mấy dòng sến.

3 tiếng và mấy lần suýt khóc khi nhớ lại những gì đã xảy ra đêm hôm trước, mình đã viết xong và sẵn sàng publish. Vẫn mặc nguyên bộ quần áo đã cùng mình bán áo, lo bus và quẩy 24h, tóc vẫn còn cứng vì keo anh Diệp Năng dùng để tạo hiệu ứng điên khi diễn kịch. Bụng thì đói meo chắc là hôm nay sẽ nấu hết đống thịt và rau mua hôm trước mà chưa nấu được vì bận lo 2/9 mà không có thời gian toàn ăn canteen hoặc ăn đồ người khác quan tâm mua cho mình (cảm ơn anh Hùng anh Văn và chị Linh Đặng. Ấm lòng lắm các anh chị).

Mọi thứ sẽ sớm quay lại với trạng thái quen thuộc của nó. Nhưng làm sao mà quên được những đêm như thế này.

Cảm ơn tất cả mọi người nhé. Hãy vẫn mãi là một gia đình.

Comments

Popular posts from this blog

Lots of things going on at the moment, Phần 2: 2/9 (phần 3)

16

12